Tỉnh Tâm Trước Mê, Ghiền, Nghiện: Sáng Suốt và An Vui
Tỉnh Tâm Trước Mê, Ghiền, Nghiện: Sáng Suốt và An Vui
Trong triết lý Phật giáo, tỉnh và mê là hai trạng thái hoàn toàn đối lập. Mê dẫn đến khổ não, trong khi tỉnh mang lại an vui. Khi chúng ta mê, ghiền, nghiện bất cứ thứ gì trên đời này, chúng ta trở thành nô lệ của nó, bị trói buộc và dẫn đến buồn rầu, khổ đau. Mê nhiều buồn nhiều, mê ít rầu ít, không mê không khổ.
Sự Nguy Hại của Mê, Ghiền, Nghiện
Giả sử như người nghiện rượu, ban đầu chỉ nhắm một chút đã nhăn mặt khó chịu, không thích, không nghĩ rằng sẽ nghiện. Nhưng mỗi ngày uống một chút, dần dần không có thấy thiếu thiếu, rồi đến lúc ngày nào cũng uống, không có không chịu được. Họ trở thành nô lệ hoàn toàn cho rượu, dù muốn cai nhưng ý chí không chống nỗi cơn nghiện, kết quả là sống một đời thảm thương, khổ đau, bệnh hoạn, bị người khác coi thường và mất giống trí tuệ.
Những thứ khác như nghiện xì ke ma túy, nghiện tiền tài, nghiện chức quyền, nghiện đẳng cấp, nghiện danh hão, nghiện bài bạc, nghiện nhậu nhẹt, nghiện đề đóm, nghiện cảm giác… cũng bắt đầu dường như không nguy hại gì, nhưng khi thành nô lệ rồi, hối lại không kịp nữa.
Hướng Đến Sự Sáng Suốt
Chúng ta hãy tập, không để mình mê, ghiền, nghiện thứ gì. Ngay từ đầu, không nên để một thói quen nào tập dần thành ghiền. Nếu đã lỡ ghiền cái gì đó, thì không nên vội vàng, hấp tấp mà tập thói quen bỏ bớt nó dần dần, thì tự nhiên hết ghiền thôi. Nếu đã có mê, có ghiền chưa thể dứt hẳn thì cũng giữ chừng mực, vừa phải, trong ngưỡng kiểm soát, thì sẽ ít khổ hơn.
Từ Si Mê Thành Sáng Suốt
Mong thay, ta tỉnh tâm, sáng suốt ngay từ đầu, trước khi quá muộn. Bằng cách tỉnh tâm, chúng ta có thể chuyển từ si mê thành sáng suốt, từ khổ đau thành an vui, sống một cuộc đời ý nghĩa và hạnh phúc hơn.